đoái
(cũ, văn chương) ngoái: đoái nhìn * "Đoái trông sự thế nực cười, Như đem trò rối mà chơi khác gì." (QÂTK)
nghĩ tới, nhớ tới: "Đoái thương thân phận lỡ làng, Dạy đường phương tiện lòng càng cám ơn." (TT)