bồ liễu
(cũ, văn chương) loài cây rụng lá sớm nhất về mùa đông, dễ mọc, nhưng dễ tàn; dùng trong văn học cổ để ví người phụ nữ có thể chất yếu đuối: "Thương nàng mười tám xuân xanh, Tấm thân bồ liễu một cành bơ vơ." (ca dao)